Lạc
hồn
vào
cõi chiêm bao
Thấy
trăm bóng hạc vẫy chào
niềm
riêng.
Mắt
người
từng
giọt ưu phiền
Rơi
vào đêm quạnh
qua
miền xưa tôi.
Nhìn
chiều
tím
dạ bồi hồi
Khóc
thương
một
nét môi cười
Ngửa
tay
hứng
giọt mưa sa
Nghe
rưng rưng
ngọn
sóng già trùng khơi.
Ru
hồn
về
giữa trần đời
Nghe
từng góc phố
phận
người vỡ tan.
Tưởng
là
ghé
tạm nhân gian
Mà
thành mê muội
hoang
đàng mấy thu.
Dang
tay
vén
dải sương mù
Dường
như có tiếng vi vu
gió
về.
Nắng
vàng
rọi
xuống bờ mê
Xuân
ngời đã khép
tóc
thề bâng khuâng.
Nét
đời
ẩn
bóng phù vân
Cơn
say đã ngã
nghiêng
phần
tóc
tang.
Nụ
cười
hiển
ánh thiên đàng
Soi
vào hỏa ngục
lộ
ngàn điêu linh.
Ai
còn
mặc
niệm câu kinh?
Âm
chuông,
tiếng
mõ
vô
tình an nhiên.
Thôi
tìm
về bến mơ thiền
Bên
bờ vô lượng
nẻo
phiền ngõ u.
Từ ta
thân xác phù du
Lục căn, ngũ uẩn
ngục tù thế an.
Trụ
trong trần cảnh
hoang
tàn
Ngã
phàm thế tục
đến
ngàn năm sau...
TRẦN ĐỨC LẬP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét