Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

Tự tình... Bệnh


Bệnh tật là chiếc gông xiềng xích ta một chỗ
Bệnh tật là đau khổ đọa đày cả tâm thân
Bệnh tật là đặc ân giúp ta lo tu sửa
Bệnh tật là một nửa của thế giới vô thường
Bệnh tật dạy yêu thương, sống khiêm nhường, độ lượng
Bệnh tật là phần thưởng cho những người muốn... Tu
Bệnh tật vén âm u cho những ai tăm tối
Bệnh mở ra ngàn lối cho ta bước vào đời
Cuộc sống chẳng vui tươi, nếu chưa từng khổ bệnh
Trên từng dòng sinh mệnh có đâu sướng vui hoài
Hãy nhìn về tương lai, quên khổ đau, rào cản
Bệnh không làm ta nản, rèn luyện vượt gian nan
Cập bến bờ bình an, vẫy tay chào bệnh khổ
Cùng hướng về Sư Tổ màu nhiệm phép Trường Sinh
Biết bao việc nghĩa tình trong những ngày bệnh nặng
Để rồi tâm yên lặng, ý chẳng khởi oán thù
Nghiệp cạn nhờ biết tu, khổ đau tràn dâu bể
Ơn đất trời sao xuể, cho ta có thân này
Có thân thời có bệnh, có bệnh mới nên thân
Ngọc quý “Tinh – Khí – Thần”, được mấy người biết giữ
Trẻ, già cùng nam, nữ,... bệnh khổ chẳng tha ai
Biết rằng sẽ một mai tất cả về cát bụi
Sống như đời biển núi, có buồn thời có vui
Vượt sóng gió dập vùi, dẫu thân mang bệnh nghiệp
Cuộc đời vui bước tiếp, bỏ sau lưng muộn phiền
Tâm ở cõi thần tiên “giữa dòng đời vạn biến”...

Môn sinh NGUYỄN THỊ HOÀI THẢO (Gio Linh, Quảng Trị)

Không có nhận xét nào: