Thầy Trần Văn Mai trong một lần mở lớp tập thiền ở Cẩm Khê, Phú Thọ. |
Bốn
mùa xuân, hạ, thu, đông
Thầy cô mở lớp thầm mong giúp đời
Gieo
duyên – tâm nguyện sáng ngời
Từ Nam ra Bắc đêm ngày ngưỡng trông.
Thương
người đau bệnh nao lòng
Thương bao lớp trẻ gắng công âm thầm
Thương
người mắc bệnh trong tâm
Bao
nhiêu lời lẽ ngọt ngào,
Bao nhiêu cảm động giấu vào trong tâm.
Ngày
đêm thầy vẫn âm thầm
Cứu bao tính mạng, an tâm bao người
Chẳng
bao giờ nhận làm thầy
Chẳng mong đền đáp ơn dầy của ai
Khi
hoàng hôn, lúc ban mai
Khi đêm giá buốt, lúc ngày hạ oi
Thầy
cô là tấm gương soi
Bà con tu học, rèn trui… tấm lòng
Gương
thần Sư Tổ sáng trong
Lời thầy còn đó: “Gắng công luyện rèn…”
Thầy
cô đâu phải thần tiên
Cũng bằng xương thịt: tóc đen, máu đào…
Gặp
duyên Sư Tổ truyền trao
Ban cho năng lượng dẫn vào chữ Tâm
Thầy
cô bền bỉ lặng thầm
Định tâm tu học, tháng năm nhọc nhằn.
Muốn
cho tâm sáng thân nhàn
Noi gương, rèn rũa, bình an giúp đời.
Môn
sinh TRỊNH NGÂN DUYÊN (Cẩm Khê, Phú
Thọ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét