Tặng cô Nga, Đại Lào, Bảo
Lộc.
Đâu
còn bóng dáng liêu xiêu
Ngả nghiêng trong ánh nắng chiều chênh vênh
Nhìn
chân em bước nhẹ tênh
Trên con đường đá gập ghềnh khó đi
Lạ
lùng chẳng biết điều chi
Mà em thay đổi diệu kỳ thế ha?
Có
gì đâu,… sáu năm qua
Nhà
neo chẳng được mấy hồi
Hết tiền, theo bạn học… ngồi dưỡng sinh
Chỉ
mong bớt nghĩ linh tinh
Để quên bệnh tật của mình mà thôi
Bảy
ngày học lặng lẽ trôi
Tập ngồi, đau toát mồ hôi ướt đầm
Nhớ
lời thầy dạy, nghĩ thầm:
Tập thiền trị bệnh, mưa dầm thấm lâu
Chẳng
còn bấu víu vào đâu
Nên em cố thực hiện câu: Kiên trì
Đúng
như anh nói: Diệu kỳ
Thấy người khỏe lại, bệnh thì… mất tăm
Đến
nay đã được hơn năm
Khác xa cái dạo anh thăm lần đầu
Anh
ơi! Thiền tựa phép mầu
Thuốc thang: Không… cũng chẳng cầu cạnh ai
Ngồi
thu năng lượng lai rai
Đẩy lui bệnh tật ra ngoài,… tươi xinh
Cảm
ơn Thiền đã tái sinh
Cho em cuộc sống an bình hôm nay.
Đại Lào, 02-8-2015
Môn
sinh TRẦN TRUNG THÀNH (Bảo Lộc, Lâm
Đồng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét