Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Môn học thần kỳ

Trong giờ phụ bệnh tại một lớp học ở Nam Định.

Từ Đông y cho tới Tây y,...
Tôi không biết mình bị bệnh chi
Mà tụt ký, da thâm, môi tái,...
Nhiều người nói tôi bị bùa ngải
Bạn bè thương nói bị xơ gan,
Bao nhiêu tiền của, bạc vàng,...
Cả đời dành dụm lên đàng đi luôn
Đời tôi... ngôi sao xấu... quá buồn!
Không khóc, mà sao nước mắt tuôn ra hoài
Đời người ai cũng như ai,
Thà rằng chết quách, sống hoài ích chi...

Một hôm nọ... Tôi ngồi nhớ lại...
Lời thầy tôi văng vẳng bên tai
Dưỡng sinh chẳng tốn tiền tài
Con mau theo học kẻo lỡ... hoài tuổi xuân!...

Tôi quyết chí bắt đầu từ đó
Ngày qua ngày chẳng bỏ ngồi thiền
Tưởng như được học phép Tiên,
Bao nhiêu tật bệnh chỉ nhờ thiền hết luôn!
Quyết chí tập, nỗi buồn biến mất
Quên hết trơn tất bật đời thường
Thấy người bệnh nặng quá thương,
Xem như Cha Mẹ, người thân của mình.

Rồi cứ thế, ngày ngày luyện tập
Một giờ thiền rồi đến hai giờ,
Môi hồng, má đỏ,... ngon ơ!
Gia đình hạnh phúc ấy là nhờ dưỡng sinh.

Môn sinh NGUYỄN HỮU TOẢN (CLB Dưỡng sinh Cộng đồng Đà Lạt)