Đời người sao phải tranh giành
Được thua rồi
cũng trở thành số “Không”
Cho dù lúa thóc đầy đồng
Mỗi ngày cũng chỉ
vài lưng cơm thường
Nhà tầng kín cổng cao tường
Mỗi người cũng nửa
chiếc giường mà thôi
Vinh hoa như khói mây trôi
Thế
gian tìm mọi lý do
Giành
nhau chút lợi nhỏ to ngoài đời
Lọc
lừa, đố kỵ con người
Công
khai, bí mật khắp nơi khôn cùng
Mà
sao chẳng mở rộng lòng
Gác
tâm danh lợi, mỏi trông… ưu phiền
Tranh
quyền, giành chức, giật tiền
Mưu
tìm hạnh phúc, mộng hiền,… tiêu tan
Xô
bồ giành được lợi danh
Niềm
vui chợt đến vội thành âu lo
Một
khi trời chẳng ban cho
Giành
về rồi cũng ngẩn ngơ tiếc hoài
Hận
thù khổ cực nay mai
Tinh
thần, thể xác có ai giúp mình
Người
ơi! Xin một chữ “Tình”
Tình
thương rộng mở, tâm lành an thơi
Bình
yên là hạnh phúc rồi
Không
tranh là cảnh giới Người trên cao.
Môn sinh NGUYỄN CHÍ ANH (Cẩm Khê, Phú Thọ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét