Trời xanh tắt gió
Mây trắng ngừng trôi
Không gian tĩnh lặng
Tôi – kẻ mồ côi…!
Tôi – kẻ mồ côi…!
Mấy giọt sương rơi
Ướt nhòa tượng đá
Đất trời chơi vơi
Một đêm yên ả
Hòa cùng thiên nhiên
Buông người thư thả
Vạn vật đứng yên.
Về với cõi tiên
Vô thường vô ngã
Hóa kiếp sinh tiền
Cửa thiền cao cả…
Tôi – một chiếc lá
Rơi vào vô biên…
6.2013
NGHIÊM KHÁNH – Theo: guombau.vnweblogs.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét