Nó
thèm được bay cao bay xa
Thèm
được vuốt ve, mơn trớn…
Đó
là nguyện cầu chính đáng của con chim vừa mới ra dàng.
Dĩ
nhiên đời luôn hỉ xả
Ban
phát lời yêu
Con
chim nó uống lời khen như uống nước mỗi ngày
Và
qua những cơn vĩ cuồng
Nó
nằm mơ thấy mình là vì sao tinh tú
Trái
đất sao bé nhỏ
Chỉ
có một vì sao
Con
chim non say sưa ngắm mình, ngắm vì sao tỏa sáng.
Con
chim non ngất ngây
Năm
tháng đi nhanh
Trái
đất lớn dần
Tầm
mắt con chim non đã vươn rộng vươn dài
Chợt
giật mình thấy trên trời có quá nhiều vì sao
Con
chim non chợt hỏi vì sao tỏa sáng khi xưa của nó đâu rồi
Con
chim non hoảng loạn
Rơi
vào hư vô…
Năm
tháng cứ đi vùn vụt
Con
chim non ngày xưa chợt thấy mình già
Nó
nhìn lên bầu trời chẳng còn thấy những vì sao lấp lánh
Chỉ
thấy mây mù âm u
Một
khoảng lặng trống vắng
Ngấm
vào da thịt
Vô
vọng và cô đơn
Bây
giờ thì nó hiểu
Thế
giới là vô thường.
Nguồn: Văn nghệ
Công an – Xuân Nhâm Thìn, 2012.
2 nhận xét:
VẠN VẬT VÔ THƯỜNG.
Nếu như không có vô thường trái đất này sẽ đứng yên một chỗ, sẽ không có ban ngày và ban đêm, ban ngày mãi là ban ngày, ban đêm mãi là ban đêm. Hãy thử tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra khi không có ngày và đêm.
Nếu đất thường thì không thể sinh ra vàng, than, bạc, đồng. Nếu nước thường thì nước sẽ không thay hình đổi dạng, có vô thường nước mới thành các dạng rắn, lỏng, khí. Điều quan trọng nếu không có vô thường thì nước đục mãi đục không cách nào làm sạch được, có vô thường nước đục có thể trong, nước dơ có thể sạch.
Nếu không có vô thường, cây xanh không thể trưởng thành lớn lên, ra hoa, kết quả. Tất cả mọi thứ đều ngưng đọng lại thành một khối vô tri. Kinh Pháp Hoa nói chúng ta đang ở trong nhà lửa, xung quanh bốn phía lửa cháy, thế mà chúng ta cứ mãi vui chơi, chìm đắm trong dục lạc nên mới gọi là điên đảo vọng tưởng, lấy khổ làm là vậy.
Vì vậy, lời bài hát “Cám ơn vô thường” chính là một ánh sáng vén bức màn vô minh của sự lo lắng khi ta chạm tới hai chữ vô thường: “Nhờ vô thường ta đã lớn khôn thành người có niềm tin trong cuộc sống. Nhờ vô thường ta đã có thêm hy vọng đổi thay thói hư tật xấu. Nhờ vô thường ta chuyển hóa những khổ đau hướng đến hạnh phúc cho nhau. Nhờ có vô thường kẻ ác thành hiền, người điên hóa tỉnh, kẻ bệnh được lành, ngu sinh trí tuệ, vạn vật luôn luôn sinh trưởng tiến lên.
Không có vô thường đời sẽ ra sao? Khi trẻ không lớn, chim chẳng hót, cả hoa không thể nở, mây chẳng thể bay, trái đất này là một bãi tha ma. Cám ơn vô thường giúp cho thân này từng ngày lớn lên. Cám ơn vô thường giúp cho Tâm này từng ngày sáng thêm. Cám ơn vô thường giúp cho con người chuyển mê khai ngộ. Cám ơn vô thường giúp ta quay về bến đỗ bình yên. Cám ơn vô thường, cám ơn vô thường chuyển biến đời ta ngày một khôn lớn tốt đẹp thăng hoa.”
CẢM ƠN VÔ THƯỜNG !
Cảm ơn vô thường đã cho chúng ta sự tồn sinh; cảm ơn vô thường đã cho chúng ta sự trưởng thành lớn dậy; cảm ơn vô thường đã cho chúng ta sức sống diệu kỳ... Vô vàn lần cảm ơn vô thường! Thật vô vị nếu không có vô thường. Thử tưởng tượng xem nếu vắng bóng vô thường thì thế gian này sẽ ra sao? Lúc đó con người không cần chép sử sách truyền trao cho thế hệ sau nữa; con người sẽ sống mãi không già, không chết; vạn vật cũng sẽ giữ nguyên vẹn mãi cho dù trải qua ngàn vạn năm. Thật tẻ nhạt nếu cứ phải kéo dài cuộc sống như thế. Nhưng may mắn thay, thế gian này đã có sự góp mặt của vô thường!
Vô thường là một phép mầu trong cuộc sống, nó khiến cuộc sống mới mẻ, thú vị và đầy hấp dẫn, tất nhiên cũng không kém phần đớn đau. Chính vô thường đã tạo cho cuộc sống thêm đầy ý nghĩa.
Nếu chúng ta chỉ nhìn nhận vô thường trên khía cạnh tang thương, hư hoại, chia lìa, mất mát thì thật là thiếu sót. Ở một góc độ nào đó, vô thường thật đáng sợ khi chúng ta phải chạm mặt với nó, nhưng cũng nhờ vô thường mà ta được trưởng thành, xã hội nhờ có vô thường mà càng văn minh tiến bộ; nhờ có tính chất biến đổi này mà ta có niềm tin vươn tới để đổi thay cuộc sống... Điều đặc biệt đáng nói hơn hết là chính nhờ vô thường mà chúng ta có thể chuyển hóa tâm thức từ phàm lên Thánh, từ chúng sinh thành Phật, thì bạn ơi, hãy nắm lấy tính chất vô thường của cuộc sống để tô điểm cho chính cuộc đời của bạn. Một khi biết rằng tất cả đều giả danh hư ảo thì có gì để nắm bắt tham đắm; hãy kịp tận dụng vô thường để buông bỏ mọi thứ, chỉ đặt nặng cho sự nghiệp chuyển hóa thân tâm để đạt đến tự tại an lạc sống chơn thường giữa biến đổi vô thường. Đến lúc này, chắc chắn mạnh dạn nói rằng: Thật cảm ơn vô thường đã cho chúng ta cơ hội; giả như mọi sự đều thường hằng bất biến thì thử hỏi, biết đến bao giờ chúng ta mới có thể bước chân vào Phật trí!
PHƯỚC NIỆM
Đăng nhận xét